130 Elektra là một
tiểu hành tinh rất lớn ở vùng bên ngoài
vành đai chính. Nó được
C. H. F. Peters phát hiện ngày 17.2.1873 và được đặt theo tên
Electra, nữ thần báo thù trong
thần thoại Hy Lạp. Quang phổ của nó thuộc kiểu G, vì thế nó có thành phần cấu tạo giống như tiểu hành tinh
Ceres. Đã thấy các dấu hiệu quang phổ của các
hợp chất hữu cơ ở bề mặt của Elektra
[1].Cuối thập niên 1990, một mạng lưới các nhà
thiên văn học khắp thế giới đã thu thập các dữ liệu đường cong ánh sáng dùng để rút ra các tình trạng quay vòng và các kiểu mẫu hình dạng của 10 tiểu hành tinh mới, trong đó có "130 Elektra".
[2][3]Các quan sát
quang học đã tìm thấy một
vệ tinh của nó. Khi biết rõ được quỹ đạo, thì có thể tìm ra khối lượng đáng tin cậy của Elektra. Giá trị 6,6×1018 kg chỉ cho biết một tỷ trọng 1,3 ± 0.3 g/cm³. Các quan sát quang học cũng đã xác định là hình dạng của Elektra hoàn toàn không đều, cũng như cho các chỉ số
albedo (cường độ phản chiếu ánh sáng) khác biệt là 5-15% ở bề mặt của nó
[4].Năm 2003, một
vệ tinh nhỏ của Elektra đã được dò ra bằng
kính thiên văn Keck II.
Đường kính của vệ tinh này là 4 km và nó di chuyển theo quỹ đạo ở khoảng cách chừng 1170 km. Vệ tinh này được tạm gọi là
S/2003 (130) 1. Cho tới nay, do chỉ mới có ít lần quan sát nên quỹ đạo của nó chưa được xác định chắc chắn
[5].